Hội nghị quốc dân Tân Trào năm ấy
Đã giấy lên khởi nghĩa toàn dân
1945 mùa thu tháng 8
Cả vạn dân đứng tại Ba Đình
Nghe Bác đọc truyện ngôn độc lập
Làn sóng cách mạng ầm ẩm lôi cuốn
Đưa dân ta tự làm chủ nước mình
24 năm gắng tâm lo việc nước
Bác chẳng hề phụ mong ước của dân
Nhân ngày Quốc Khánh nhớ Bác muôn lần
Nhớ những ngày mưa dầm đầu tháng 9
Năm 1969 của ngày tháng đã qua
Sau 20 ngày cơn đau tim hành hạ
Bác cứ thiếp đi tỉnh lại nhiều lần
Ai cũng buồn lòng nặng trĩu băn khoăn
Chiều 28 tháng 8 qua cơn mê Người tỉnh dậy
Mở mắt ra Bác Hồ liền nhìn thấy
Hai vợ chồng Đại tướng đứng kề bên
Trên tay ôm bó hoa tươi thắm
Ngát hương thơm xin dâng tặng Bác Hồ
Bác xúc động rạng ngời trong ánh mắt
Nụ cười hiền tươi thắm nở trên môi
Có lẽ đây phút giây cuối cuộc đời
Bác dành nụ cười cho hai người yêu quý
Bác ra hiệu cho mọi người hiểu ý
Kêu giùm Bác đồng chí Vũ Kỳ
Hái trái dừa cho Bác uống một ly
Các bác sĩ dường muốn ngăn cản lại
Vì nhịp tim có vấn đề nan giải
Nhưng phải đành vì dừa của Miền Nam
Gửi tặng Người, dừa được chăm sớm hôm
15 năm với tình yêu tha thiết
Cháy trong tim niềm khát khao mãnh liệt
Ngày không xa Bác sẽ trở vào thăm…
Nhưng cơn bệnh Người yếu quá phải nằm
Tối 30 tháng 8, cơn đau càng dữ dội
Bác quặn gồng mình, bao trái tim buốt nhói
Đứng lặng nhìn Người đi vào cơn hôn mê,
Khi tỉnh lại Bác quan sát tứ bề
Hỏi chú Tô chuẩn bị ngày Quốc khánh.
Bác sẽ ra vận áo choàng khăn quấn
Đồng bào mình không nhận thấy Bác đau
Phải bắn pháo hoa rực rỡ đủ màu
Cho các cháu vui đón ngày độc lập
Bác lại hỏi sang tình hình lũ lụt
Giữ đê điều để bảo vệ cho dân
Trái tim đau nhưng Người vẫn ân cần
Hỏi tất thảy những điều Người lo lắng
Ngày mồng 1 ngày vô cùng căng thẳng
Đầy lo âu trong ánh mắt bao người
Chẳng còn đâu được nhìn ngắm nụ cười
Lần đầu tiên nghe tiếng rên của Bác
Mất mát lớn lao đang tiến dần phía trước
Ngày Quốc khánh nô nức đón mừng vui
Cờ đỏ pháo hoa sáng tỏa đất trời
Không ai ngờ người khai sinh độc lập
Trái tim đau đang dần dần lịm tắt
Bác lên đường chuẩn bị chuyến đi xa
Trời đổ mưa phải căng bạt quanh nhà
Tờ mờ sáng mồng 2, bắt đầu điều xấu nhất…
Các đồng chí ruột gan như lửa đốt
Có mặt ngay trước giờ phút Bác đi
9 giờ sáng cơn đau đến cấp kỳ
Bác quặn nghiêng người vài lần như thế
Nhưng than ôi, lần này Người không thể
Đúng 9 giờ trái tim người ngừng đập
Các bác sĩ đã hết lòng cứu chữa
Mọi người đau như cảm nhận cùng Người
Rồi chú Tô đau đớn ngậm ngùi nói
Xin bác sĩ đừng cố nữa làm gì
Để người đi yên giấc ngủ ngàn thu
Đồng hồ chỉ đúng 9 giờ 47 phút.
Không gian bỗng nghẹn ngào trong tiếng nấc
Ai cũng cố kìm sao vẫn cứ bật ra
Mặc niệm Người trước giờ phút đi xa
Nước mắt tuôn, đau nhói tận đáy lòng.
Vĩnh biệt người con vĩ đại của non sông
Người sinh ra từ dòng máu Lạc Hồng
Tiếng Người vọng : “Nước Việt Nam là một…”
“Trắng khăn tang quân ta lại lên đường”.
“ Vĩnh biệt Người chúng ta thề… !”
Muôn triệu nắm tay như sóng dậy tuôn trào
“Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào! “
Còn non còn nước còn người
Thắng giặc Mĩ ta sẽ xây dựng hơn mười ngày nay.
Chu Đức Thuận
1/9/2022